Tôi lao đến giật bát mì tôm trên tay chị dâu ném xuống nền nhà vỡ tan tành.
Mẹ tôi bị ốm vào viện từ sáng nhưng tôi đang ở bên nhà chồng có việc nên dặn chị dâu làm thủ tục nhập viện rồi chăm sóc mẹ. Anh trai tôi thì đang đi công tác. Buổi trưa xong việc, tôi ghé vào viện trùng hợp thấy chị dâu đang chuẩn bị cơm trưa cho bà.
Nhìn bát mì tôm suông chị ấy đang úp dở mà tôi không thể tin nổi. Chị ấy mua mì tôm và nước nóng ngoài căng-tin bệnh viện rồi úp cho mẹ chồng ăn! Trần đời có cô con dâu nào mẹ chồng ốm lại chăm như thế? Sao chị ấy không về nhà nấu cơm nước tử tế mang vào cho mẹ.
Tôi lao đến giật bát mì tôm trên tay chị dâu ném xuống nền nhà vỡ tan tành rồi gằn giọng:
– Chị chăm mẹ kiểu gì vậy? Đừng để tôi mách anh trai đuổi chị về nơi sản xuất đấy!
Tôi lao đến giật bát mì tôm trên tay chị dâu ném xuống nền nhà vỡ tan tành. (Ảnh minh họa)
Tưởng chị dâu đã sẽ biết sợ, ai ngờ chị ấy đủng đỉnh cãi lại:
– Tôi với bà có nợ nần gì đâu, mối quan hệ bình đẳng, nhận sao thì cho đi như thế. Người có ràng buộc với bà là cô và chồng tôi mới đúng. Bà quan tâm chăm sóc các con hết lòng thì những lúc như này, các con phải chăm sóc bà mới đúng, đâu đến phiên người dưng như tôi chịu trách nhiệm? Ngày thường tôi vẫn chăm sóc nhà cửa, cơm nước đầy đủ, thiết nghĩ đã làm tròn trách nhiệm của mình rồi.
Nói rồi chị dâu kể một tràng chuyện khi trước chị ở cữ, sinh con mẹ tôi đã đối xử với chị ra sao. Mẹ chị dâu mất sớm nên không được nhờ nhà ngoại mà ở cữ nhà chồng. Mẹ tôi chăm chị 10 ngày, rồi bảo chị tự dậy làm việc. Có vài việc lặt vặt trong nhà như nấu cơm, giặt quần áo cho con, dọn dẹp qua loa nhà cửa thôi, không vất vả gì cả. Chị dâu sinh thường khỏe mạnh mà.
Trong 10 ngày chị dâu ở cữ, có mấy bữa bà bận nên bảo chị ăn tạm mì tôm. Mẹ tôi nói ngày xưa bà đẻ thì cơm còn chẳng có mà ăn no, chị ấy không phải thiếu thốn là hạnh phúc lắm rồi. Chị dâu bầu tăng cân nhiều, bồi dưỡng quá cũng đâu tốt.
Thế mà chị dâu luôn vẫn để bụng, đã qua 3 năm rồi chứ chẳng phải mới đây. Và bây giờ chị cũng đối xử lại với mẹ tôi như thế. Chị còn so bì mẹ chăm con dâu không ra gì nhưng con gái đẻ thì chăm đủ 3 tháng cơm bưng nước rót, kỳ công nấu nướng, hầm gà tẩm bổ.
“Cô ở đây chăm mẹ nhé, chị về còn bận con cái và việc công ty, rảnh rỗi chị sẽ lại vào thăm bà sau”, nói rồi chị dâu đi về thẳng luôn. Tôi vừa đuối lý vừa phẫn nộ lại vừa có phần xấu hổ đến đỏ cả mặt không biết phải đáp lại chị ấy thế nào, đành trơ mắt nhìn chị dâu ra về.
Mẹ tôi rất buồn trước cách cư xử của con dâu. Sao chị ấy có thể so sánh như vậy được? Mẹ tôi là mẹ chồng, bà đối đãi thế nào là quyền của bà. Trách nhiệm và nghĩa vụ của chị dâu vẫn là chăm sóc cho bà, chị phải làm tốt bởi chị về làm dâu nhà tôi cơ mà!
Chị dâu oán hận mẹ chồng chăm chị ấy ở cữ không ra gì nhưng ở cữ 10 ngày khỏe rồi thì dậy làm việc cũng là bình thường mà. Phụ nữ phương Tây họ còn hoạt động ngay sau khi đẻ ấy chứ. Còn việc bà chăm tôi 3 tháng là do ý thích của bà, sao so sánh được. Đâu phải mẹ tôi quá đáng với chị dâu phải không mọi người, ở cữ ra sao mới là “tiêu chuẩn”?
Sao chị ấy có thể so sánh như vậy được? (Ảnh minh họa)